🌧️ Tình người Việt Nam trong bão lũ – Ánh sáng nhân ái giữa giông tố ở Huế 🌧️
Mỗi mùa mưa bão đi qua, miền Trung lại oằn mình gánh chịu những đau thương mất mát. Nhưng cũng chính nơi ấy – nơi dòng Hương êm đềm chảy qua thành phố Huế mộng mơ – ta lại thấy sáng lên một thứ ánh sáng kỳ diệu: ánh sáng của tình người Việt Nam.
Năm nào cũng vậy, khi cơn bão quét qua, khi dòng nước lũ dâng cao ngập mái nhà, người dân Huế lại siết chặt tay nhau. Những con thuyền nhỏ của thanh niên phường Phú Hậu, Thủy Biều lặng lẽ chèo đi trong mưa, mang theo mì gói, áo ấm, nước sạch đến từng nhà bị cô lập. Các sư thầy chùa Từ Hiếu, Thiên Mụ thức trắng đêm nấu hàng trăm suất cơm chay gửi tặng người dân vùng ngập sâu. Những mái trường, hội trường biến thành nơi trú ngụ tạm thời cho những cụ già và trẻ nhỏ.
Giữa dòng nước lạnh giá, có biết bao tấm lòng ấm áp. Hàng đoàn xe cứu trợ từ Hà Nội, Sài Gòn vượt hàng nghìn cây số về với miền Trung, chở theo gạo, chăn, thuốc men và cả tình thương chan chứa. Không cần lời hứa hẹn, chẳng cần danh lợi – chỉ cần nghe hai tiếng “Huế lũ rồi”, hàng triệu trái tim Việt lại cùng chung nhịp đập.
Thiên tai có thể cuốn đi nhà cửa, mùa màng, nhưng không thể cuốn đi tình người Việt Nam – thứ tình cảm đã trở thành nét văn hóa, là sức mạnh mềm nuôi dưỡng tinh thần dân tộc. Từ những người dân bình thường đến các chiến sĩ áo xanh, áo đỏ, tất cả đều hòa cùng một ý chí: “Không ai bị bỏ lại phía sau.”
Huế – vùng đất từng oằn mình trong nước lũ – nay vẫn hiền hòa, dịu dàng như bản nhạc Trịnh. Bởi trong sâu thẳm, mảnh đất ấy đã lưu giữ một điều thiêng liêng: tình người – giá trị bền vững nhất của văn hóa Việt Nam.
Và có lẽ, chính trong những ngày bão giông ấy, ta lại càng hiểu sâu hơn ý nghĩa của hai chữ “đồng bào” – những con người cùng sinh ra từ một bọc trứng, cùng sẻ chia trong gian khó, cùng nhau dựng xây và giữ lấy niềm tự hào mang tên Việt Nam.

